Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

Chùm truyện ngụ ngôn "Chạy"


"Ốc - vô địch chạy thi!"
Được biết là rùa chạy thi với thỏ và rùa đã thắng, chú ốc sên bò lên cây, giương đôi mắt như đôi cần ăng ten của mình dõi tìm thỏ. Thỏ đang tung tăng chạy trên bãi cỏ, đôi mắt tròn xoe và đôi tai vểnh dài.
Ốc gọi:
- Thỏ ơi, có phải thỏ chạy nhanh hơn rùa nhưng khi thi thì thỏ lại thua rùa?
- Vâng ạ, con thỏ hồn nhiên trả lời.


- Vì sao thế?
- Vì rùa về đích trước ạ.
- Thế ta với rùa thì ai chạy nhanh hơn?
- Theo cháu thì rùa chạy nhanh hơn.
Ốc kết luận chắc nịch:
- Nếu thế thì khi ta chạy thi với rùa, ta sẽ thắng!
Nói chuyện xong, thỏ lại tung tăng chạy trên thảm cỏ xanh mướt, thỉnh thoảng dừng lại nhấm nháp thưởng thức vài ngọn cỏ non. Mắt nó vẫn to tròn và đôi tai vẫn vểnh cao.
Còn ốc thì đặt làm một tấm biển mi ca có sơn dòng chữ: "Ốc sên - vô địch chạy thi!"
Đi đâu nó cũng tha tấm biển ấy theo, dẫu khá vất vả.  


Chuột túi - vô đich chạy toàn quốc
Trên Ti Vi đưa tin là chuột túi đã về nhất trong cuộc thi chạy toàn quốc bốn năm tổ chức một lần. Sư tử là nhà tài trợ chính đồng thời là trưởng ban tổ chức giải. 
Nhà báo thông thái Gõ kiến việc gì cũng biết chuyện gì cũng hiểu đã viết một bài bình luận ngắn nhưng không báo nào dám đăng:
"Trong thế giới văn minh, sư tử không thể ngang nhiên vồ các con vật khác để ăn tươi nuốt sống. Do đó ông ta đã bỏ tiền ra tổ chức giải chạy toàn quốc và đã được chén thỏa thuê. Vì điều lệ giải có quy định "Vận động viên nào về bét trong mỗi vòng đua sẽ bị ban tổ chức giải xử lý"
Còn chuột túi thì rất xứng đáng là quán quân của giải. Ngoài đôi chân dài, chuột túi có một lợi thế tuyệt đối: Chỉ mình nó có túi đựng phong bì. Bây giờ chạy là phải có phong bì" 
Không hẳn là Gõ kiến thông minh và dám nói ra sự thật. Nó dám nói chẳng qua là vì sư tử và chuột túi không sờ nổi một sợi lông của nó.


Gà mái cũng... chạy 
Gà con sắp lên mẫu giáo. Gà mẹ dấu 5 tờ 100 đô la dưới cánh đến phòng cô hiệu trưởng trường mầm non "Hoa đồng nội" - một trường nổi tiếng trong quận. Nó lịch sự bắt tay, đúng hơn là bắt cánh nhà giáo ưu tú. Năm tờ Mỹ kim nằm gọn trong tay bà hiệu trưởng.
Trong ba năm con học mẫu giáo, gà mẹ sẽ phải chạy đôn chạy đáo lo kiếm đủ mười vé để rồi còn lo cho con vào cấp 1.
Bố của gà con - chú gà trống đẹp trai lực lưỡng, mào đỏ lựng, lông ngũ sắc vẫn bình thản vỗ cánh gáy "Ò ó o.... ò!". Nó lườm con gà mái, cao ngạo lục cục:
- Phải nói không với tiêu cực! Phải nói không với tiêu cực!
Con gà mái lảng đi chỗ khác, đề phòng chú gà trống bất thình lình nhảy lên lưng mình. Để hắn nhảy lên một phát là nó phải lo thêm cho một mớ con vào mẫu giáo, vào cấp 1, cấp 2, cấp 3 rồi đại học.
- Thôi ông cứ tiếp tục làm thơ đi, việc này để tôi tự lo.
Tốn không biết bao nhiêu là tiền, với hy vọng gà con sau này được giống như cô hiệu trưởng nọ: Ngực đeo cái biển "Thạc sỹ giáo dục học, hiệu trưởng trường Hoa đồng nội". Tha hồ mà hốt bạc!
Cũng bõ công chạy. 


Chạy kiểu cáo già
Cáo già đã quá già, nó không tham gia thi chạy được nữa. Nhưng giải thưởng là một bình rượu cá ngựa Nha Trang. Mà nó thì lại thèm uống thứ rượu bổ đó. Bèn xui chú ngựa non: "Em chạy đi, sức em có thể giật giải chai rượu quý!"
Ngựa non nghe lời, chạy nhanh như... ngựa và được giải nhất.
Mang chai rượu giải thưởng về nhà, ngựa non chỉ ngửi chứ không uống vì nó không biết uống rượu. Cáo già lân la:
- Bình rượu này có hạn sử dụng là 5 ngày, em không uống là nó thiu đấy!
Câu chuyện kết thúc là chú ngựa non thì chạy mướt mồ hôi còn cáo già thì ngồi rung đùi uống rượu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét