Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

30. Gã thợ đá

Bỗng dưng nhà lão Hâm nổi hứng lát tấm đá granite lên bệ bếp. Cái bếp sẽ sạch và sang hơn rất nhiều. Lão gọi điện cho Bích, cô em họ bán đồ gỗ trên đường La Thành:
- Anh cần lát đá cho bệ bếp. Cô chuyên doanh nghề mộc nhưng biết đâu cô có quen hội làm đá?
- Vâng, anh chị để em lo.
Hình như cung nô bộc của lão Hâm khá tốt. Có việc gì là em út đều lo cho trọn vẹn.
Ngay chiều hôm đó, Bích mang đến cho lão Hâm năm mẩu mẫu đá, nói kỹ ưu nhược điểm từng loại và đương nhiên là cả giá của chúng. Lão Hâm chọn loại đá màu đen có các hạt vàng lấp lánh rất đẹp, giá không đắt lắm. Bích bảo mai thợ đá sẽ vào làm cho anh, chúng nó sẽ làm đúng yêu cầu của mình, có gì trục trặc thì gọi cho em.

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Lang thang cuối tuần

Cuối tuần lang thang chụp được vài kiểu ảnh!


Quạnh quẽ

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

28. Thời hiện đại


Cái đầu đọc karaoke nhà lão Hâm lăn đùng ra hỏng. Cho đĩa vào, nó xoay xoay ọc ọc một lúc lâu rồi đẩy đĩa ra, kèm một dòng thông báo “No disk!”
No disk là thế quái nào! Mày nói dối vụng như … Như những ai nhỉ? Đời bây giờ nhiều người nói dối quá, mà ai nói dối cũng cự phách, biết ví với ai bây giờ?
Lão Hâm định bụng tháo nắp vỏ đầu karaoke ra, xem có chỗ nào lỏng lẻo thì lắc lắc cắm cắm lại, may ra giải quyết được vấn đề. Hồi còn đi dạy sửa chữa đồ điện tử, chính lão từng nhiều lần nói với học trò là 30% các trường hợp hư hỏng thiết bị điện tử là do tiếp xúc không tốt: đầu cắm lỏng, mối hàn bong ngầm…

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

27. Ôi tương lai!


Nóng. Mất điện. Lão Hâm xách xe ra đầu Phùng Hưng tìm mua cái quạt tích điện. Dựng xe trên vỉa hè, khoá cổ khoá càng cẩn thận, lão lượn lờ khảo giá. Tuy là hàng Tàu nhưng rất nhiều loại, nhiều kiểu dáng khác nhau. Đang phân vân chưa biết chọn cái nào thì bỗng gặp một ông quen hơn mười năm chưa gặp.
Tay bắt mặt mừng. Kéo nhau vào quán cafe. Uống ly nước, hút điếu thuốc, hàn huyên tâm sự.
Chuyện trò gần một giờ đồng hồ, ông bạn bảo cậu ở đâu tớ đưa về, để biết nhà luôn thể.
Leo lên cái xe hơi mát lạnh của ông bạn, lão Hâm quên béng cái xe máy Future của mình đang dựng trên vỉa hè. Hồi này lão rất đãng trí. Vợ lão bảo là tại hồi này lão hay làm thơ.


Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011

25. Thư gửi người một ngàn năm sau



Chính quyền Thành phố Hà Nội bỏ hẳn ý định gửi thư cho Thăng Long một ngàn năm sau, hình như do khó xác định nội dung thư gồm những gì.
Với tư cách cá nhân, tôi nghĩ mình viết cũng chả ai cấm.

“Bạn thân mến!
Trước hết tôi xin nói rằng khi bạn đọc bức thư này thì tôi đã trên 1000 tuổi, nếu tôi còn sống. Tất nhiên là không ai sống được lâu thế, nên bạn hãy tin chắc rằng tôi đã thăng từ lâu rồi. Và cũng tin chắc luôn là người chết không bao giờ nói xạo (đúng ra người Thăng Long hay dùng từ “nói dối” hơn, nhưng trong trường hợp này dùng từ “nói dối” nghe có vẻ lừa đảo).

Thứ nữa, nếu trung bình thế hệ nọ cách thế hệ kia 25 năm thì tính ra bạn sau tôi đúng 40 thế hệ. Biết đâu bạn lại là hậu duệ 40 đời của tôi cũng nên?

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

24. Hội cà chua


Vào một ngày gió bấc mưa phùn, các vị cà chua ngồi uống nước chè hút thuốc lào và ngáp vặt mãi sinh chán, bóp trán chợt phát hiện ra là ngành nghề nào cũng đều có hội nghề nghiệp hết mà ngành cà chua chưa có hội riêng.
Cần phải thành lập Hội!
Hội là nơi tập trung những người hành nghề cà chua trên toàn quốc, nơi tất cả những ai liên quan đến cà chua đoàn kết lại dưới tôn chỉ mục đích là giữ gìn sự trong sáng của cà chua, phát huy vai trò cà chua trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc, tôn vinh cà chua là loại trái bổ dưỡng hàng đầu trong công cuộc giữ gìn sức khoẻ con người và chống lại các bệnh ngày càng nhiều và phức tạp ở Việt nam cũng như trên toàn thế giới.

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

23. Loạn thị


Gã đau đớn khi nhận ra mình bị loạn thị.
Trước đây mắt gã tinh vô cùng, tinh đến mức bất thường, ấy vậy mà gần đây mắt gã bị mờ đi một cách kỳ lạ. Một đêm sáng trăng, nhà gã mất điện, không biết làm gì, gã leo lên sân thượng, ngắm những ngôi nhà nhấp nhô và lộn xộn đặc trưng cho Thủ đô của Việt Nam đang im lìm mỏi mệt trong ánh trăng bàng bạc. Gã ngẩng đầu lên nhìn trăng và vô cùng ngạc nhiên khi thấy có hai mặt trăng nằm bên cạnh nhau. Gã bịt một mắt, vẫn thấy thế. Bịt mắt kia, cũng không khác gì. Gã lại tìm một ngôi sao sáng nhất để nhìn, kết quả là có hai ngôi sao cạnh nhau!
Đau đớn, gã tụt xuống phòng, nằm thừ hồi lâu.

Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

22. Nhà cụ hàng dưa



Lão Hâm mê dưa cải và cà muối nhà cụ Lụa. Dưa cụ muối kiểu gì mà luôn vàng và thơm, xen mấy cọng hành trắng nõn, ăn rất tốn cơm. Với mỗi mấy thìa nước dưa muối chan lão Hâm cũng có thể đánh bay vài bát cơm nguội. Cà muối thì dòn, không đâu có.
Cứ vài ngày là lão Hâm lại ra quán cụ Lụa mua dưa. Căn nhà khoảng mười hai mét vuông, vừa là chỗ ở, vừa là nơi bán hàng. Bà cụ đã ngoài chín mươi tuổi, hàm răng nhuộm đen còn đều tăm tắp. Lưng bà thẳng, vai nhỏ tròn và đặc biệt là nụ cười luôn mang lại một cái gì đó ấm áp và tin cậy cho người đối diện.
Mặc dầu nghiện dưa cụ Lụa, lão Hâm vẫn khuyên cụ đã già rồi, bán dưa lời lãi chả bao nhiêu, cụ làm làm gì cho vất vả. Cụ cười bảo làm cho vui tay vui chân, mới lại ngoài muối dưa muối cà cụ chả biết làm việc gì khác. Các bác còn biết đọc sách, bàn luận thế sự, bôn ba thiên hạ chứ tôi thì có mỗi cái tài là muối dưa - cụ lại cười, khoe hàm răng đen nhánh.

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

21. Nhà nàng ở cạnh nhà tôi



 Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau một dải đường đôi thôi mà...
Hai người ở đối diện nhà nhau. Một người bên số lẻ, người kia bên số chẵn, cách một con đường có dải phân cách bê tông ở giữa.
Hai nhà đều ba tầng. Tầng một cho thuê làm cửa hàng, tầng hai là phòng khách và tầng ba dùng để sinh hoạt.
Không cần đến sự giúp đỡ của ống nhòm, từ nhà này nhìn sang nhà kia vẫn rõ mồn một. Tuy vậy, cũng chẳng ai nhìn thấy gì vì nhà nào cũng có rèm che cửa sổ và cửa ra ban công để chống nắng và chồng ồn. Trừ phi chơi dàn âm thanh cực lớn và mở toang cửa sổ, còn lại hai bên không thể nghe thấy nhau, bởi tiếng ô tô xe máy suốt ngày ầm ì hai chiều dọc phố lấn át hết mọi âm thanh trong làn bụi cuốn theo chiều gió.
Chàng hay thức khuya làm việc. Nàng cũng bận bịu, dẫu có ô-xin lo việc cơm nước, nàng vẫn phải kèm hai thằng cu con học, nịnh chúng đi ngủ xong thì cũng quá mười giờ tối, lúc đó nàng mới có thể làm những việc của riêng mình.