Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

27. Ôi tương lai!


Nóng. Mất điện. Lão Hâm xách xe ra đầu Phùng Hưng tìm mua cái quạt tích điện. Dựng xe trên vỉa hè, khoá cổ khoá càng cẩn thận, lão lượn lờ khảo giá. Tuy là hàng Tàu nhưng rất nhiều loại, nhiều kiểu dáng khác nhau. Đang phân vân chưa biết chọn cái nào thì bỗng gặp một ông quen hơn mười năm chưa gặp.
Tay bắt mặt mừng. Kéo nhau vào quán cafe. Uống ly nước, hút điếu thuốc, hàn huyên tâm sự.
Chuyện trò gần một giờ đồng hồ, ông bạn bảo cậu ở đâu tớ đưa về, để biết nhà luôn thể.
Leo lên cái xe hơi mát lạnh của ông bạn, lão Hâm quên béng cái xe máy Future của mình đang dựng trên vỉa hè. Hồi này lão rất đãng trí. Vợ lão bảo là tại hồi này lão hay làm thơ.



Mãi đến sáng hôm sau, khi cần đi có việc, lão mới sực nhớ đến cái xe máy bỏ quên từ chiều hôm qua trên vỉa hè phố Phùng Hưng.
Tức tốc bắt xe ôm chạy ra đó. Con Tương lai (Future tiếng Anh nghĩa là “tương lai”!) của lão nay đã thành dĩ vãng!
Ngay cái chỗ ngày hôm qua nó từng đứng bây giờ là một con xe khác, hiệu khác, màu khác, của một người khác. Con này vô tình lặng lẽ, không có chút gì gọi là quan tâm đến người đàn ông đang thộn mặt giữa phố phường tấp nập.
Ở cái đất Hà Nội này, chỉ có người là qua đêm được chứ làm gì có chuyện xe máy qua đêm trên vỉa hè?
Tin chắc 99,9 phầm trăm là chiếc Tương lai của mình bây giờ là hiện tại của ai đó, lão ngao ngán chui vào cái quán café hôm qua đã ngồi tâm sự với ông bạn. Nếu không gặp ông bạn này thì chắc gì lão đã mất xe?
Lão bấm di động cho ông bạn kia, kể sự tình.
Người bạn chia buồn rồi bảo sẽ tung đệ tử đi tìm giúp, đừng báo công an, không ăn thua gì đâu.
Buồn, xót của, nóng. Lão Hâm về nhà bỏ cơm, nằm quạt phành phạch cái quạt mo cau cắt từ bẹ cau nhà lão.
Gần tối một thanh niên đẹp trai nho nhã bấm chuông nhà lão:
- Cháu là đệ tử của bác X. Chúng cháu đã tìm ra xe máy của bác rồi. Có một gia đình khiêng xe của bác về cất và đòi 15 triệu tiền chuộc. Bác X đã chi đủ số tiền cho người ta và bảo cháu mang xe về cho bác.
Bây giờ lão Hâm mới phát hiện ra chiếc Tương lai của lão được buộc cẩn thận đứng trên chiếc xe bán tải loại 500 kg đỗ ngay gần đó.
Mừng quá! Niềm vui bất ngờ, niềm vui không chờ đợi bao giờ cũng to lớn gấp bội niềm vui được báo trước.
Mở khóa dắt xe vào nhà, lão thử đề máy, rồ ga. Lão kiểm tra cẩn thận thấy xe y nguyên, không bị mất mát đổi tráo phụ tùng.
Sau niềm vui là đến việc chi tiền. Lão gửi 15 triệu nhờ chú thanh niên trả cho ông bạn X quý báu, rồi đưa thêm 300 ngàn gọi là bồi dưỡng cho chú thanh niên.
Lão không quên gọi điện cho ông X, cảm ơn và khen ông bạn tài quá, trong vòng 24 giờ tìm được ra ngay xe máy bị mất.

*
* *
Ngày hôm sau lão lại lên Phùng Hưng, vì lão đã mua được quạt tích điện đâu!
Dựng xe trên vỉa hè, chưa kịp vào cửa hàng xem đồ, lão thấy một bà già bán chè chén gọi ríu rít:
- Bác vào uống nước!
Lão Hâm không quen biết gì bà này. Thấy gọi nhiệt tình quá lão cũng kéo ghế xin một cốc chè Thái, nhân tiện để thăm dò xem nên mua loại quạt nào.
- Tôi nhận ra ngay con xe của bác. Có phải bác để quên nó ở trên vỉa hè tối hôm kia không?
- Vâng, sao cụ biết?
- Thì chính tôi bảo mấy đứa cháu ra khiêng vào cất trong nhà mà. Sáng ra định báo công an thì có một ông trung niên mặt mày phúc hậu tầm tuổi bác đến bảo là làm trên công an quận, muốn lãnh cái xe mang về quận để thông báo trả cho chủ nhân. Ông ấy còn khen gia đình tôi đã làm được việc tốt, người tốt. Ông ấy còn ghi chép cẩn thận, nói là để cung cấp cho Đài Truyền hình tuyên dương nữa đấy.
Bà già cười trơ hàm lợi thì nhiều mà răng thì ít của mình. Mãi lão Hâm mới khép được cái mồm đã há ra từ lúc mới nghe câu chuyện:
- Thế còn chuyện tiền nong?
- Ông ấy đưa cho tôi một triệu, gọi là biếu cụ xơi quà. Người đâu mà tốt thế! Mà bác cũng may, nhận lại được ngay cái xe của mình. Thôi thì ở hiền gặp lành bác ạ.
Vâng, em ở hiền gặp lành. Lão Hâm nghĩ vậy.
Con Tương lai màu đỏ Dunhill đứng trên vỉa hè, trầm tư suy nghĩ.
Ôi tương lai!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét