Gã đau đớn khi nhận ra mình bị loạn thị.
Trước đây mắt gã tinh vô cùng, tinh đến mức bất thường, ấy
vậy mà gần đây mắt gã bị mờ đi một cách kỳ lạ. Một đêm sáng trăng, nhà gã mất
điện, không biết làm gì, gã leo lên sân thượng, ngắm những ngôi nhà nhấp nhô và
lộn xộn đặc trưng cho Thủ đô của Việt Nam đang im lìm mỏi mệt trong ánh trăng
bàng bạc. Gã ngẩng đầu lên nhìn trăng và vô cùng ngạc nhiên khi thấy có hai mặt
trăng nằm bên cạnh nhau. Gã bịt một mắt, vẫn thấy thế. Bịt mắt kia, cũng không
khác gì. Gã lại tìm một ngôi sao sáng nhất để nhìn, kết quả là có hai ngôi sao
cạnh nhau!
Đau đớn, gã tụt xuống phòng, nằm thừ hồi lâu.
Ngày xưa, cái ngày xưa huy hoàng ấy của gã, mắt gã tinh đến
mức đi khám nghĩa vụ quân sự, gã đọc luôn hàng chữ nhỏ nhất dưới cùng cho khỏi
mất thời gian. Gã có thể nhìn thấy những nếp nhăn mới xuất hiện nơi khoé miệng
cô gái xinh nhất cơ quan, hoặc một vết son mờ mờ trên ngực áo sơ mi của sếp.
Tinh mắt sướng thật, song cũng tai hại. Gã nhìn ra được ngay
vị lãnh đạo này bề ngoài trông đạo mạo thế nhưng thực chất rất nhỏ nhen và tiểu
nhân, ông nổi tiếng kia thì vừa đểu vừa hèn, bà ngôi sao nọ bụng dạ còn thua xa
mụ bán rau đầu ngõ. Vì thế gã không vồn vã với vị lãnh đạo, không thân thiết
với ông nổi tiếng, không o bế bà ngôi sao. Thế là gã ít bạn, ít bạn thì không
có ai nâng đỡ, không có ai ra tay cứu giúp khi gặp hoạn nạn.
Trước chuyện đó gã chỉ hơi buồn, chỉ hơi trách cặp mắt của
mình sao ông trời bắt nhìn rõ quá, chẳng thà nhìn không rõ một chút có khi hay
hơn. Có lẽ vì thế mà đến bây giờ ông trời bắt gã bị loạn thị chăng?
Hôm rồi gã xin bà xã một trăm ngàn đi uống café với bạn, gã
thấy rõ ràng bà xã nhét vào túi ngực mình hai tờ một trăm, đến khi rút tiền ra
trả gã mới biết là vỏn vẹn chỉ có một tờ thôi, may mà không “quá chén”, không
vượt qua con số một trăm tai ác kia.
Có lần đi bộ trong ngõ, gã thấy hai cô xinh đẹp đi cạnh
nhau. Hồi này trong ngõ nhà gã có rất nhiều em xinh đẹp thuê nhà ở trọ. Cô nào
cũng cao ráo, mặt ngọc mày ngài, họ làm nghề gì không rõ mà toàn đi bộ, ra đầu
ngõ bắt taxi đi đến tối mịt mới về.
Đang tần ngần nghĩ xem nếu mình có quyền chọn thì thì chọn
ai trong số hai cô song sinh kia thì hai cô đã đi qua mặt gã, để lại mùi nước
hoa hảo hạng và một thái độ coi thường mà ta hay thấy ở những cô gái đẹp khi
gặp những người có thói quen chần chừ, hoặc không có tiền.
Tệ hại hơn cả là tự nhiên gã thấy mụ già nhà bên cạnh có số
đo vòng một là 100, trông rất chi là hấp dẫn. Khi chợt nhớ ra là mình bị loạn
thị, gã mới trở lại với quan điểm cũ là mụ ấy xưa nay chỉ có số đo vòng một là
50 thôi.
Bên cạnh cái bất tiện lại có cái hay. Bây giờ gã nhìn ông
lãnh đạo thấy mặt mũi ông ấy nhân từ, nhìn vị nổi tiếng thấy vị ấy đức độ, nhìn
bà ngôi sao thấy như là một người chuyên làm phúc. Gã bắt tay người nọ, hâm mộ
kẻ kia, và rồi những người đó ca ngợi gã hết lời, nói gã là một tài năng chưa
được phát hiện, nếu chịu khó đầu tư, thể nào gã cũng sẽ nổi tiếng!
Bây giờ khi xem TV và đọc sách gã đeo kính loạn thị, còn ra
đường, giao tiếp với xã hội thì gã không đeo kính, tận dụng tối đa lợi thế của kẻ
loạn thị.
Buồn cười là bây giờ lão lại sung sướng vì mình loạn thị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét