Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

20. Lưu Bình Dương Lễ


Trong ngõ nhà lão Hâm có hai ông bạn chơi thân với nhau. Một ông là Dương Lễ, ông kia là Lưu Bình. Họ thân nhau lắm, thân từ thủơ còn đi chăn trâu, bắt cá, lội đồng.
Họ trưởng thành, hiện mỗi ông làm sếp một cơ quan khá to.
Cơ quan quy định, à quên, sếp quy định, là không nhận con em lãnh đạo vào biên chế. Đó là một cách đảm bảo để các sếp không cài cắm các cô chiêu cậu ấm vào hưởng lộc dưới mái che của bố mẹ và cũng là để khẳng định các sếp vô cùng trong sáng, không ăn cây nào rào chặt cây nấy, chỉ một lòng một dạ lo xây dựng cơ quan vững mạnh (bây giờ người ta hay dùng cụm từ phát triển bền vững) bằng cách bổ sung lực lượng kế cận từ bên ngoài được tuyển chọn một cách khắt khe, công khai và rất chi là công bằng.

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

19. Người mê nước giải



Mỗi người thường có một thú đam mê nào đó, tiếng Anh gọi là hobby. Ông Viện trưởng một viện nghiên cứu sống trong ngõ nhỏ, có cái nhà nho nhỏ và miếng vườn cũng nho nhỏ. Ông này trồng một ít chậu hoa, một ít cây cảnh và mươi giò phong lan.
Vì mê trồng cây nên ông rất mê nước giải.
Ông mê nước giải kiểu khác, không giống như mấy chục năm trước ở Việt nam rộ lên phong trào uống nước giải chữa bách bệnh. Cán bộ cao cấp trung cấp rủ nhau uống. Nhà thơ nhà văn thi nhau uống. Các bậc trí thức tranh nhau uống (quần chúng nhân dân hình như không uống). Cái đó được gọi là niệu liệu pháp, nói nôm na là uống hết tất cả số nước do cơ thể bạn thải ra qua đường tiết niệu, nếu uống thêm được của người khác nữa thì càng tốt.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

18. Mụ Đuôm



Mụ này có cái tên lạ đời và mụ cũng có cuộc đời không giống ai.
Đi thanh niên xung phong về, bố mẹ chết hết, mụ xin làm công nhân cho một xí nghiệp, nuôi thằng em ăn học. Đến khi thằng em có vợ thì nó đuổi chị ra khỏi nhà. Nhà này của tao, nó bảo thế.
Mụ xin vào ở tập thể, được vài năm thì bị cho thôi việc và tất nhiên là cho thôi ở tập thể.
Lý do sâu xa bị thôi việc là do mụ không đáp ứng yêu cầu của trưởng phòng tổ chức. Mụ này dại, yêu cầu có gì là quá đáng và quá sức đâu. Đó là một hôm mát trời, đang làm ca đêm thì ông trưởng phòng tổ chức gọi mụ lên phòng trao đổi công việc. Công việc là ông ấy véo khẽ một cái vào hông mụ, cười nham nhở những cái răng ám khói thuốc lào: "Cho anh gửi một đứa nhé?"

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

17. Lá bồ đề đất Phật



Sếp đi công tác Ấn độ về.
Sếp đi đâu thì cũng là đi công tác, mọi chi phí cho chuyến đi, kể cả những chuyến đi việc riêng, được phòng Tài chính kế toán khéo léo phân bổ vào các khoản hành chính phí, quản lý phí, quảng cáo phí, hoặc quỹ nghiên cứu sản phẩm mới của Tổng Công ty. Ở ta, phần lương công khai của các sếp không đáng là bao nhiêu, dẫu đã hơn cả chục lần lương người lao động. Các sếp vẫn thường kêu ca là lương lãnh đạo quá thấp, họ giả vờ quên các khoản thu nhập không tên và các khoản chi khổng lồ cho các chuyến đi công tác giải quyết nhu cầu cá nhân của các vị ấy. Nếu tính cả việc vài năm thay xe hơi sang trọng một lần thì có ông phóng viên nọ tính ra rằng cứ vài năm sếp lại nướng vài trăm tấn thóc vào cái salon di động một lần.

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

16. Kẻ sỹ



Bốn ông bạn thân từ thời chiến tranh biên giới bây giờ mỗi người lập nghiệp một nơi, nhân dịp cùng có mặt ở Hà nội, bấm di động hẹn nhau ra quán bia Ngọc Hà hội ngộ vườn đào.
Ông giám đốc Công ty tư nhân đã đặt trước phòng VIP đóng kín, có máy lạnh và các em chân dài bưng bê và bật bia phục vụ, đến giờ chỉ việc xuống xe, lững thững đi vào nhà hàng quen thuộc.
Ông vụ trưởng đi xe công đến, rồi cho lái xe về trước.
Ông nhà báo tự lái xe riêng. Loay hoay đánh lui đánh tới cất xe. Nhà báo hay phải đi công tác, có xe hơi thật tiện.
Ông giáo sư đi xe ôm. Giáo sư là bậc trí thức, nên đi xe ôm cho an toàn.

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

15. Quỹ chị dâu



Cường là người hy sinh sớm nhất trong số con trai lớp C ra trận. Nó nhập ngũ năm 1963, năm 1969 gia đình nhận được giấy báo tử. Bốn mươi năm sau mấy đứa em mới tìm ra hài cốt ông anh sau nhiều chuyến lặn lội tìm kiếm khắp miền Tây Nam bộ.
Đưa được hài cốt Cường về chôn ở nghĩa trang Hà nội, nơi có hai người bạn cùng lớp đã nằm từ trước, gia đình tổ chức làm cơm cúng, mời họ hàng và bạn bè đến chia vui - niềm vui từ nay linh hồn Cường sẽ an nghỉ nơi anh sinh ra và lớn lên, trong nhang khói và tình thương của họ hàng thân thuộc.

14. Một giờ dạy học của Khổng tử


Khổng tử thường đưa học trò đi các nơi như kiểu du lịch sinh thái, vừa đi vừa dạy bằng cách trò chuyện với học trò. Các giáo án từ trên đưa xuống tỏ ra quá giáo điều và khô cứng nên ông không dùng. Mà ông cũng không bao giờ chuẩn bị giáo án. Ông phó mặc cho trí tuệ và cảm hứng dẫn dắt.

Vào một ngày đầu thu mát mẻ, ông đưa mấy người học trò ra vườn trúc. Những khóm trúc xanh nằm giữa bãi cỏ xanh. Xa xa có con suối róc rách, bên kia con suối là đồi chè xanh, vài ba thiếu nữ đang khom lưng hái chè.

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

13. Khổ á!


Lão Bẹp là bộ đội về hưu. Căn cứ cái áo lão mặc khi đứng bơm xe đầu ngõ thì có thể đoán là lão từng là sĩ quan. Cái áo cũ, cái mũ cũng cũ như chính lão. Ừ ai già mà chẳng cũ. Song cái cũ của lão lại cộng thêm cái gầy guộc, trông rất thảm hại. Khi lão đứng bơm xe, hai cái ống chân và cái ống bơm to bằng nhau, chỉ có điều là cái ống bơm thì thẳng còn hai ống chân lão thì cong, tôn vinh hai cái đầu gối có vẻ như to quá mức cần thiết.

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

12. Tàu ra biển lớn


Đường trong ngõ nhà lão Hâm đã được bê tông hóa mấy năm nay. Căn cứ con đường này, lão Hâm đưa ra một định nghĩa bê tông hóa đường sá nói riêng và đô thị hoá nói chung là một quá trình từ nghiền đá và đất sét làm clinke rồi nung clinke thành xi măng, chuyển số xi măng đó về đô thị, trộn với cát sỏi đổ ra đường hoặc xây nhà. Tóm lại là mang đất đá ở nông thôn về thành thị, ai muốn đổ kiểu gì tuỳ thích.

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

11. Tớ chưa say!


Thằng Vạn nói với thằng Triệu:
- Cha Hâm say rồi, đừng ép ông ấy uống nữa.
Hâm chính là tớ. Tớ chưa say vì tớ nghe rõ mồn một thằng Vạn nói câu trên. Làm sao mà say được, tớ mới uống có dăm ly. Dăm ly thì làm sao say? Rõ ràng tớ chưa say vì tớ còn nhớ tớ là Hâm - Trưởng phòng Hành chính.