Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

11. Tớ chưa say!


Thằng Vạn nói với thằng Triệu:
- Cha Hâm say rồi, đừng ép ông ấy uống nữa.
Hâm chính là tớ. Tớ chưa say vì tớ nghe rõ mồn một thằng Vạn nói câu trên. Làm sao mà say được, tớ mới uống có dăm ly. Dăm ly thì làm sao say? Rõ ràng tớ chưa say vì tớ còn nhớ tớ là Hâm - Trưởng phòng Hành chính.


Con Duyên văn thư mang đến cho tớ một cốc chanh muối, nói anh uống cho khỏi mệt. Con này cũng nghĩ là tớ say. Nó đi về chỗ ngồi, vắt chéo chân. Phải công nhận chân con này đẹp, dài và thẳng, mặc dù tớ không biết chân nó có nhiều sẹo hay không vì nó toàn đi tất màu da quanh năm.

Đúng là tớ chưa say. Tớ còn nhìn thấy Sếp vòng tay ra sau lưng con Duyên, nghịch cái khoá áo ngực của nó. Con Duyên vẫn ngồi im, đoan trang và quyến rũ. Về lý thuyết, Sếp đâu có làm gì nó, Sếp chỉ nghịch cái khoá áo nịt thôi mà?


Ờ, dưng cơ mà vì sao con Duyên lại được dự Hội nghị những người lao động giỏi toàn ngành nhỉ? Nó chỉ là văn thư, nó chẳng hề có sáng kiến đóng hai tay hai dấu hay đâu có phát minh sao cho mỗi lần gửi công văn chỉ cần sử dụng một nửa cái phong bì? Nhưng nó đã đến đây thì chắc hẳn nó là lao động giỏi, lao động cực giỏi cũng nên - điều này thì chỉ có Sếp biết.

Phía góc xa là con Hạnh vợ thằng Triệu. Con này uống rượu bia khá lắm, đang hô "1-2-3-dzô!" rất máu. Hồi mới ra trường con Hạnh nhận công trình xây dựng một nhà tập thể cao tầng, nó hạ bớt cốt nhà xuống năm mươi phân so với thiết kế và bỏ bớt một cột nước thải: nước xà phòng và nước chuồng xí đi chung một ống. Cái nhà ấy bây giờ vẫn đứng sừng sững trong khu tập thể Bách khoa, nổi tiếng nhờ không thoát được nước thải do cốt "0" ngang bằng với ống cống chính và bể phốt không bao giờ hoại.

Tớ còn nhớ chuyện đó, nghĩa là tớ chưa say.

Thằng Vạn là lính của tớ. Thằng này chẳng có bằng cấp gì, ăn lương cán sự, nhưng hễ có "sự" gì là nó "cán" được hết. Xe của cơ quan đâm vào cột điện ư? Thằng Vạn đi một lúc là kéo được xe về, không bị Thanh tra Giao thông phạt một xu. Có người đâm đơn lên Bộ kiện Sếp ư? Cứ giao việc này cho thằng Vạn, mọi việc sẽ êm ru.

Thằng ấy vừa bảo tớ say. Hay nó muốn lên chiếm cái chức Trưởng phòng Hành chính của tớ? Còn lâu em nhé. Chú phải biết chức này bị hành là chính chứ éo hành được ai đâu mà ham. Chú có nhiều tài thật đấy, nhưng vẫn chưa có cái tài đặc biệt như anh, nên chưa gạt được anh ra khỏi ghế đâu. Bây giờ anh chưa nói vội, khi nào sắp về hưu anh sẽ phổ biến cho chú biết cái tài ấy là gì.


Thằng Vạn ghé tai tớ hỏi:

- Anh vừa nói gì em đấy?
Tớ có nói gì đâu nhỉ? Tớ nói thầm trong bụng cơ mà sao nó nghe thấy nhỉ?
- Anh bảo mày ngu lắm.
Nó cười ke ke ke, bảo anh chỉ được cái nói đúng, nhưng mà anh say rồi.
x
x x
Có hai cô văn công chuyên nghiệp đến phục vụ bữa liên hoan nhân Hội nghị những người lao động giỏi toàn ngành. Một cô cao gầy làm ở Nhà hát Tuổi trẻ. Cô này chúm môi lại, nói rất điệu:
- Em xin phép được trình bày bài hát "Mùa xuân trên công trường Bô xít", nhạc và lời của của nhạc sỹ Quốc Nam Trung, một sáng tác rất nổi tiếng gần đây.
Cô văn công cao gầy nghiêng mình khoát tay về phía Sếp. Sếp đứng lên, cũng nghiêng mình khiêm tốn chào đủ bốn phía rồi mới từ tốn ngồi xuống.
Cả phòng tiệc vỗ tay không ngớt, trước và sau khi cô văn công hát bài hát do Sếp sáng tác.
Tớ cũng vỗ tay, vì tớ chưa say.

Thằng Vạn lại ghé vào tai tớ thì thầm:

- Em là em phục sát đất tài của bác!
Thằng này lại tưởng tớ say. Tớ chưa say nên tớ thừa biết là nếu tớ có tài thật thì bây giờ tớ chả thèm ngồi ở cái ghế Trưởng phòng hành chính mà ngồi tít ở đâu đâu ấy chứ.
- Tài cán gì anh, chẳng qua là cái chân sai vặt.
- Chân sai vặt mà được đi dự Hội nghị lao động giỏi toàn ngành? Anh chỉ khéo nói đùa.
Thằng này nói như thế chứng tỏ là nó không nói đùa. Chắc hẳn nó đã biết cái gì đó?
- Thế chú mày nói xem anh đây có cái tài gì nào?
Thằng Vạn không trả lời, chỉ tay về phía cô văn công cao gầy:
- Đó đó, đó đó, tài của anh là đó đó!
- Úi dào, tài con mẹ gì, gọi điện bảo đến hát, hứa mỗi bài trả năm trăm, chúng nó đến cả bầy!
Thằng Vạn cười ke ke ke:
- Em không nói việc mời nghệ sỹ đến phục vụ, em nói việc anh giúp Sếp sáng tác bài hát cơ.
Thằng này khôn, câu cuối nó hạ giọng xuống rất thấp, chả ma nào nghe trộm được.

Đằng nào thì thằng Vạn cũng biết rồi nên tớ không dấu bạn đọc nữa. Cái tài đặc biệt của tớ là như sau:

Thỉnh thoảng Sếp nổi hứng cất cao tiếng hát. Cái sự thỉnh thoảng này xảy ra trong toilet, khi sếp tắm. Đương nhiên là chỉ khi tắm, khi làm việc khác trong toilet mà hát thì…, thôi tớ chả nói nữa, tính tớ không thích phạm húy. Nhà tắm rộng có dăm bảy mét vuông, giọng ống bơ rỉ nghe vẫn vang vẫn ấm như giọng ca sỹ opera. Lúc đầu Sếp nghĩ mình đáng ra phải làm ca sỹ, sau Sếp nghĩ mình đích thực là nhạc sỹ.
Nhạc sỹ Sếp chưa được học ngày nào về nhạc lý, về ký xướng âm.
Nhạc sỹ Sếp bèn ghi âm những câu hát của mình, bảo tớ mang đi nhờ một ông nhạc sỹ thứ thiệt chép ra thành bản nhạc, mông má, nâng cấp thành một ca khúc kha khá. Công ép nhạc là mười triệu (bạn đọc lưu ý: Ép nhạc chứ không phải là chép nhạc đâu nhé!), công lăng xê lên phương tiện thông tin đại chúng là hai mươi triệu.

Tất cả đều theo cơ chế thị trường: Ông nhạc sỹ đích thực thì có tiền, ông nhạc sỹ ảo thì có danh, tớ có đảm bảo ngồi dài lâu ở ghế Trưởng phòng Hành chính.


Rõ ràng là tớ chưa say?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét