Ông Chân chết sau sáu tháng đau ốm được con cháu thuốc thang
chăm sóc chu đáo. Đã chín mươi lăm tuổi, ông chết cái chết tự nhiên của người sống
khỏe mạnh và tử tế. Anh con cả đại tá xin nghỉ hưu sớm để chăm sóc bố, gần như
hai tư trên hai tư giờ anh kề cận bên người cha kính yêu của mình, vừa để trả
ơn sinh thành dạy dỗ, vừa muốn được nghe những lời tâm sự hoặc căn dặn cuối đời
của ông già.
Trong thời gian ông vật lộn với bệnh tật, có một bà già chín
mươi bảy tuổi người héo quắt bé như đứa trẻ mười ba được thằng cháu nội lái xe
đưa đến thăm ông. Anh con trai cả của ông Chân đã rất ngạc nhiên khi thấy ông
Chân ngồi dậy được, đôi mắt mờ đục như sáng ra, nhìn bà chăm chăm. Hai người
nói chuyện khá lâu, anh Cả tế nhị rút sang phòng bên cạnh.
Trước khi ra về, bà già nắm tay anh Cả:
- Ngày ấy, đáng ra ta là mẹ của con.
Anh Cả dìu bà ra xe, cảm ơn bà đã đến thăm bố, anh cảm ơn
không phải do phép lịch sự mà rất thực lòng khi thấy bố anh như khỏe hẳn ra sau
chuyến đến thăm của bà già.
Anh mang máng biết trước khi lấy mẹ anh, bố đã có người yêu
nhưng ông bà nội không cho cưới vì hai nhà không môn đăng hộ đối. Suốt năm mươi
năm ở Hà nội, anh chưa từng nghe có chuyện bố anh liên lạc gì với cô người yêu
này.
Từ đó cứ vài ba ngày bà Tình - Tình là tên của bà già - lại
cho con hoặc cháu mang đến thứ gì đó cho ông Chân ăn. Đĩa bánh cuốn bà nhắn là
bà tự làm, bát cháo gà bà tự tay nấu, còn cái bánh đa nướng thơm phức thì bà bảo
là ở trong quê gửi ra cho, mua ở chợ Rẻo, cái chợ hồi bé bà và ông hay ra đó
chơi. Ông Chân ăn hết những thứ bà Tình gửi.
Rồi ông cũng phải đi, trời gọi ai người đó dạ.
Hôm đám ma ông Chân, bà Tình không đến được. Mấy người con
và cháu của bà thay mặt đến dự, thái độ trân trọng và thành kính.
Rồi hôm bốn chín ngày của ông, anh con cả bà Tình đại diện
bà đến, ăn cơm uống rượu như người trong nhà. Anh kể bà Tình yếu rồi, không đi
đám ma ông Chân được, chỉ gửi con cháu mang cái phong bao đến viếng. Con cháu hỏi
sao phong bao chỉ có hai chữ "Kính viếng", nói phải ghi rõ ràng hơn
chứ. Bà Tình thuận theo con cháu, lấy bút viết thêm hai chữ ở đầu và hai chữ ở
cuối, thành ra "Em Tình kính viếng anh Chân!"
Đây là bức thư cuối cùng bà viết cho ông, sau nhiều chục năm
không liên lạc với nhau. Chắc chắn ở bên kia thế giới ông đã đọc được. Anh Cả
đã tự tay hoá tất cả những phong bao viếng bố rồi mà.
x
x x
Cơm nước xong, anh con cả của bà Tình kéo anh con cả của ông
Chân ra một góc và trao cho anh một túi đầy những bức thư đã ố vàng. Đó là những
bứ thư bà Tình viết trong hơn 70 năm cho ông Chân. Có cả những bức đã dán tem, nhưng
tất cả đều không được gửi đi.
- Mẹ tôi nói trao cho anh.
Cầm tập thư dày trong tay, anh cả nhà ông Chân không mở ra đọc
mà kéo anh cả nhà bà Tình cùng nhau ra nghĩa trang Hà Nội. Hai anh chậm rãi đốt
những bức thư bên cạnh nấm mồ đất còn tươi của ông Chân. Qua bốn mươi chín
ngày, hồn người chết sẽ về nơi khác, không còn quẩn quanh nơi hạ giới nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét