Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

13. Khổ á!


Lão Bẹp là bộ đội về hưu. Căn cứ cái áo lão mặc khi đứng bơm xe đầu ngõ thì có thể đoán là lão từng là sĩ quan. Cái áo cũ, cái mũ cũng cũ như chính lão. Ừ ai già mà chẳng cũ. Song cái cũ của lão lại cộng thêm cái gầy guộc, trông rất thảm hại. Khi lão đứng bơm xe, hai cái ống chân và cái ống bơm to bằng nhau, chỉ có điều là cái ống bơm thì thẳng còn hai ống chân lão thì cong, tôn vinh hai cái đầu gối có vẻ như to quá mức cần thiết.

Lão Bẹp ít nói, ít chuyện trò với ai. Mấy gã xe ôm vắng khách đứng túm tụm hút thuốc lá vặt tán chuyện lung tung, thường là những chuyện vớ vẩn trong làng ngoài ngõ vợ chồng nhà ai đánh nhau, con cái nhà ai nghiện hút, hoặc nhà nọ trông tưởng nghèo thế mà sắp xây nhà v.v. Lão Bẹp đứng nghe, thỉnh thoảng mới buột ra hai tiếng: "Khổ á!", chỉ "Khổ á" mà không nói gì hơn.
Ý lão muốn nói "khổ quá", nhưng phát âm qua cái miệng trơ lợi do đội ngũ răng đã sơ tán hết, từ "quá" nghe ra là "á".
Mỗi khi đi đâu mà xe non hơi lão Hâm cũng cố lết về ngõ nhà mình cho lão Bẹp bơm, để lão ấy kiếm tý. Dần dần lão Bẹp nhận ra cái thiện ý đó, bảo lão Hâm đừng cố đi xe non hơi mà hại xăm hại lốp. Biết thế lão Hâm không đợi lốp thật non mới bơm, vài tuần là bơm một lần. Từ đó hai lão thân nhau, thỉnh thoảng trò chuyện, tết sang nhà nhau chơi.
Bẵng một tuần không thấy cái dáng gầy gò bé nhỏ của lão Bẹp ở đầu ngõ, lão Hâm hỏi mấy gã xe ôm là ông Bẹp ốm đau hay có việc gì mà không ra mặt đường, mới hay rằng lão ấy không ốm mà con gái lão ốm.
Lão Bẹp có duy nhất một cô con gái. Khi nó mới hai tuổi thì mẹ nó bỏ nhà đi, nghe đâu là theo một ông nào đó vào Sài gòn làm ăn sinh sống. Lão hy sinh đợt thăng hàm thăng bậc, nằng nặc xin chuyển về Hà nội làm lính để có điều kiện nuôi con.
Đứa bé lớn lên dưới đôi cánh của con gà trống gầy guộc tả tơi. Nó không xinh đẹp, cũng gầy gò như bố. Được cái nó ngoan, trượt đại học đi làm công nhân, có đồng nào mang về nộp hết cho bố. Gần ba mươi tuổi mà chưa chồng. Nhiều người bảo có khi nó sẽ ở vậy suốt đời nuôi ông bố ốm yếu.
Đẩy cửa bước vào căn phòng chật chội và tối tăm của lão Bẹp, lão Hâm thấy lão Bẹp đang ngồi im lặng, cặp mắt vô hồn, người gầy hơn mọi khi, giống như bộ xương bọc da biết cử động.
- Con Tẹo nhà tôi bị ung thư tử cung...
Con người ít nói chỉ nói ra có thế, mà giống như có quả đại bác bắn vào lão Hâm. Lão ngồi lặng, hồi lâu mới tìm lại được chính mình.
- Khám kỹ chưa, sinh thiết chưa, có kết luận chính thức chưa? Bỗng lão hỏi dồn dập.
Lão Bẹp lắc đầu:
- Làm hết mọi thứ rồi, có kết luận rồi ông ạ.
Tự nhiên lão Hâm buột miệng:
- Khổ quá!
Lão bẹp lườm lão Hâm, hình như lão Hâm dùng hai từ đó không đúng chỗ.
Lão Bẹp kể bệnh nhân ung thư bây giờ nhiều lắm, nằm la liệt cả ngoài hành lang bệnh viện chả khác gì Ga Hàng Cỏ mấy ngày giáp Tết.
- Thế có phải nộp tiêu cực phí không? Lão Hâm lại buột miệng.
- Làm sao thoát được, không có tiêu cực phí thì nó không tích cực khám.
Lão Hâm nhìn lên mái nhà lợp tôn đã thủng lỗ chỗ mấy nơi, tia nắng xuyên qua, rọi vào cốc nước chè nguội ngắt từ nãy lão không động môi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét