Vào đận dịch cúm H5N1 bùng phát, thành phố cấm nuôi gà nuôi chim. Đúng nửa đêm, ông bạn của lão Hâm ăn mặc như trá hình, bí mật mang cái lồng chim phủ vải kín mít đến nhà lão Hâm:
- Ông ở ngoại thành, chính quyền không làm gắt lắm, ông
nuôi giúp tôi con vẹt này mấy tháng.
Lão Hâm biết ông bạn rất quý con vẹt, có thể nói quý hơn tất
cả những gì hắn có trên đời, nên nhận lời tiếp tay cho kẻ vi phạm pháp luật. Mà
con vẹt này cũng thuộc loại siêu, biết nói những câu rất quý tộc bằng tiếng Việt:
"Nhà có khách" và cả bằng tiếng Anh: "Thank you", "I
love You!"
Từ ngày về ở nhà lão Hâm, con vẹt ngừng không nói, dù lão
Hâm hạt kê bưng nước sạch rót đầy đủ hàng ngày. Con vật như không muốn cất lên
những câu quen thuộc nó đã từng nói với người chủ đích thực của nó. Lão Hâm cảm
phục cái tính thuỷ chung của con vật, song cũng buồn vì mình chăm chút nó thế
mà nó vẫn cứ thờ ơ với mình. Hay là nó quá khôn, không mở miệng để khỏi lộ là
nhà lão Hâm đang nuôi chim trong giai đoạn Thành phố cấm triệt để.
Nếu
anh nói anh vẫn chưa yêu
Là
thật ra anh đang dối mình
Còn
anh nói đã trót yêu em rồi
Là
hình như anh đang dối em
Nếu
anh nói anh muốn xa em
Là
thật ra anh mong rất gần
Còn
anh nói đã muốn quên em rồi
Là
trong tim anh luôn nhớ em...
Đó là một đoạn lời bài hát Trái tim không ngủ yên của nhạc sỹ
Thanh Tùng mà ngày nào lão Hâm cũng nghe thấy từ thùng loa bên nhà hàng xóm.
Dân mình có thói quen mở đi mở lại một ngày mấy chục lần bài hát mình ưa thích.
Thời những năm 60 của thế kỷ trước, người ta hay vặn "Trở về
Suriento" do Robertino hát, sau đó là Tình ca du mục, rồi Triệu triệu bông
hồng. Dù muốn hay không muốn, bạn đều được hoặc phải nghe nhiều lần một bài hát
mà vị hàng xóm đáng kính kia rờ tua liên tục. Con vẹt cũng nghe rất nhiều lần
bài hát này.
Chưa đầy một tháng sau, ông tổ trưởng dân phố sang chơi,
chân thành khuyên lão Hâm bỏ con vẹt đi. Lý do duy nhất là nếu lão Hâm còn nuôi
chim thì Tổ dân phố sẽ mất điểm thi đua.
Lão Hâm gọi điện cho ông bạn báo là không có cách nào khác
ngoài việc phải thả cho con vẹt bay trở về với thiên nhiên. Ông bạn nói như
khóc: "Đành vậy!"
Tối hôm đó lão Hâm cho con vẹt ăn no một bụng kê rồi nói như
xin lỗi nó:
- Không phải là tao không muốn nuôi mày mà chính quyền
cấm đoán gắt gao quá. Thôi duyên phận hai ta có thế, mày hãy bay đi, hãy tìm chỗ
nương thân đâu đó.
Lão mở cửa lồng, những tưởng con vẹt sẽ bay vụt đi. Thật
không ngờ là con vẹt đứng yên trên thanh cây vắt ngang lồng, nghiêng mỏ nhìn
lão rồi bất chợt cất lên: "...anh đang dối mình"
bằng cái giọng cao vút của Bằng Kiều. Nó nhắc lại một lần nữa rồi từ từ cất
cánh bay vào đêm tối.
Những đêm sau đó lão Hâm khó ngủ, không biết liệu con vẹt đã
mất thói quen tự kiếm sống nay sẽ xoay xở nổi hay không trong cái thế giới đô
thị ồn ào và đầy cạm bẫy.
Khoảng một tuần sau, khi lão đang cắm cúi gõ bàn phím thì
nghe trên cây khế nhà lão có giọng Bằng Kiều:
"Là trong tim anh luôn nhớ em..."
Từ đó lão bí mật treo một cái bát đựng đầy kê trên cây khế.
Lâu lâu con vẹt lại cất tiếng hát, mà toàn vào lúc đêm khuya thanh vắng.
Bằng cách nào con vẹt biết được "Là trong tim anh luôn nhớ em..."?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét