Mụ này có cái tên lạ đời và mụ cũng có cuộc đời không giống
ai.
Đi thanh niên xung phong về, bố mẹ chết hết, mụ xin làm công
nhân cho một xí nghiệp, nuôi thằng em ăn học. Đến khi thằng em có vợ thì nó
đuổi chị ra khỏi nhà. Nhà này của tao, nó bảo thế.
Mụ xin vào ở tập thể, được vài năm thì bị cho thôi việc và
tất nhiên là cho thôi ở tập thể.
Lý do sâu xa bị thôi việc là do mụ không đáp ứng yêu cầu của
trưởng phòng tổ chức. Mụ này dại, yêu cầu có gì là quá đáng và quá sức đâu. Đó
là một hôm mát trời, đang làm ca đêm thì ông trưởng phòng tổ chức gọi mụ lên
phòng trao đổi công việc. Công việc là ông ấy véo khẽ một cái vào hông mụ, cười
nham nhở những cái răng ám khói thuốc lào: "Cho anh gửi một đứa nhé?"
Mụ vùng thoát ra khỏi vòng tay của ông trưởng phòng, định bỏ
chạy ra ngoài nhưng cửa đã khóa chặt. Tay trưởng phòng gầm gừ:
- Thôi mà, đừng có ngúng nguẩy nữa mà, tao quá biết bọn con
gái thanh niên xung phong chúng mày rồi, toàn loại chưa thằng nào xin đã cho,
hè hè...
Mụ chống trả quyết liệt, thụi cho tay trưởng phòng một cú
vào mặt, để lại nơi mắt trái hắn một quả bồ quân cả chục ngày mới chịu bẹp.
Đến đợt cắt giảm biên chế, mụ đứng đầu danh sách cho thôi
việc. Đơn giản thế thôi.
Không nhà, không có công ăn việc làm, mụ đờ đẫn mất mấy
tháng. Đói thì đầu gối phải bò, các cụ thường hay nói thế. Mụ không bò, song mụ
đi lang thang như người mất hồn. Mụ nhặt túi nilon, bìa carton, sắt thép vụn,
nhặt tất thảy những gì người ta vứt đi gom lại mang bán cho đồng nát.
Mụ căng tấm vải mưa trong đoạn ngõ hẹp làm chỗ qua mưa qua
nắng. Ngõ ngách vùng ngoại ô thường liên thông với nhau, ngõ này ăn qua ngõ
khác. Đặc điểm này được bọn trộm cắp khai thác triệt để, mỗi khi bị dân đuổi,
chúng chạy vòng ra ngõ khác biến mất.
Vì vậy nên chính quyền không ngăn cản mụ Đuôm "lấn
chiếm" chỗ ráp ranh nối tiếp giữa hai ngõ, coi mụ như một thứ trạm canh
nơi cuối ngõ.
Mụ gác mấy que tre, đặt bìa carton lên đó thay tấm vải mưa.
Rồi mụ thay bìa carton bằng mấy tấm tôn.
Dần dà hình thành cái "nhà" của mụ Đuôm. Bề ngang
khoảng một mét tám, dài hơn chục mét. Coi như là có gần hai chục mét vuông. Ngõ
bên này hoàn toàn bị chia cắt với ngõ bên kia bởi nhà mụ Đuôm. Mấy gia đình gần
đó không phản đối mụ Đuôm xây nhà, vì họ cũng ăn theo chiếm được dăm mét ngõ.
Ở ta xây nhà không cần phép, chỉ cần hàng xóm không phản
đối. Mấy ông quản lý xây dựng đô thị cũng không thèm quan tâm đến trường hợp mụ
Đuôm làm nhà không phép. Hình như mấy ông này không thích được mụ Đuôm trang
điểm cho mấy quả bồ quân trên mặt.
Mụ Đuôm lên mái bằng
khoảng mười mét vuông, mười mét còn lại là sân. Mấy năm nay mụ già yếu rồi, ít
đi lang thang nhặt nhạnh đồ phế thải như trước. Nguồn thu nhập chủ yếu của mụ
bây giờ là cho thuê mặt bằng. Những nhà gần đó khi xây dựng cần có chỗ chứa xi
măng sắt thép thì thuê địa điểm nhà mụ, vừa tiện lợi vừa an toàn. Mụ kiêm luôn
vài trò thủ kho ghi chép đầy đủ việc xuất nhập vật tư.
Gần đây thằng em trai mụ chết. Nó bán một nửa đất, lấy tiền
xây nhà bốn tầng. Có tiền, nó đâm ra nghiện ngập, chơi số đề, mới ngoài năm
mươi mà trông già như cóc cụ. Vợ nó bỏ nhà đi, không rõ là do đã tìm thấy được
một thằng đàn ông ít đểu hơn chồng mình hay một lý do nào khác.
Mụ Đuôm phải bao bọc hai đứa cháu con thằng em. Mụ mang hai
cháu về ở với mụ. Nhà của thằng em thì mụ cho thuê, hàng tháng được dăm triệu
cho hai cháu ăn học. Cái nhà này sau sẽ để cho hai cháu.
Hai đứa bé cùng mụ Đuôm chui rúc trong căn phòng mười mét
vuông, không có chống nóng, dĩ nhiên là không có điều hoà nhiệt độ. Muốn ra
ngoài phải leo qua đống xi măng sắt thép người ta đang gửi.
Hôm rồi mụ Đuôm ốm, lão Hâm sang thăm, thấy đứa chị đã mua
thịt nạc về nấu cháo hành cho bác Đuôm ăn giải cảm. Nó đang ngồi học bài. Mùa
đông mà căn phòng vẫn nóng, trán đứa bé lấm tấm mồ hôi.
Thương mụ Đuôm và tiếc cho mụ là hồi đó lão Hâm không là trưởng phòng tổ chức ở cái CQ nọ...Có hai tình huống xảy ra: lão Hâm xin con thì mụ Đuôm gật cái rụp vì lão Hâm đẹp trai hơn và chắc tán khéo hơn. Thứ 2, lão ấy xin nhưng không được thì lão ấy không đuổi, chỉ là làm thơ...thất tình...Hihi...
Trả lờiXóa